Hơn một năm trước, mình nhận được một tin rất buồn, cậu bé Tim đáng yêu (con trai của bạn mình, đang sống ở Pháp) bị đột quỵ bất ngờ trong phòng tắm, đưa vào bệnh viện đã hôn mê và mất hoàn toàn nhận thức không cử động được, nằm liệt giường. Tim sinh năm 93, đang khoẻ mạnh không có dấu hiệu gì của bệnh tật. Khi cháu còn nhỏ mẹ cháu hay gửi cho mình bế ẵm trông giúp khi về Việt nam. Mình rất yêu cháu, bất cứ ai gặp chắc cũng yêu Tim, cháu là cậu bé đáng yêu, xinh đẹp.
Mẹ cháu là một trong những người đẹp nức tiếng ở Sài Gòn thập niên 80, bốn chị em Bích Dung, Bích Hồng, Bích Huyền, Bích Hà là con gái của ca sĩ Ngân Hà, một người mà mình vô cùng yêu mến và hâm mộ. Họ được thừa hưởng nhan sắc “không thể rời mắt” của mẹ nên cả bốn cô mỗi cô một vẻ đẹp lộng lẫy. Không chỉ xinh đẹp cô nào cũng rộng rãi tử tế, rất chu đáo với bạn bè. Tim là con trai của chị Bích Dung với anh chồng đầu người Pháp.
Khi biến cố ập đến chị Dung là một bà mẹ 4 con, mảnh mai, yếu đuối, rất đông bạn bè, rất thích đi chơi. Thế mà biến cố đã biến chị thành một chiến binh kiên cường phi thường. Tám tháng con nằm bệnh viện chị ngày nào cũng ở cạnh con, nói chuyện với con trong hy vọng, không khóc trước mặt con. Chị giấu mẹ không dám kể cho bà nghe cháu bị tai nạn lớn. Cú sốc này chắc không ai tưởng tượng ra, một thanh niên trưởng thành khoẻ mạnh bỗng dưng sống đời sống thực vật mất nhận thức không cử động, mọi sinh hoạt là do máy móc thiết bị, và bệnh viện lo. Mình không dám nhìn ảnh Tim trong bệnh viện, mình không thể chịu nổi ý nghĩ Tim sẽ không bao giờ bình phục nữa. Bác sĩ nói với chị, con bà bây giờ sẽ nằm như vậy mãi, mù câm điếc bất động. Dù bệnh viện bên Pháp rất hiện đại cháu được chăm sóc rất tốt nhưng tình yêu thương của 1 người mẹ đã cho chị Dung sức mạnh phi thường. Chị quyết định đón cháu về nhà tự tay chăm sóc cháu, việc đầu tiên là chị bỏ đi hệ thống ròng rọc bệnh viện cấp cho bệnh nhân để di chuyển cháu, chị tự tay bế ẵm cậu bé ( trước đây hơn 70 kg giờ chỉ còn 50kg) chỉ sau vài tuần được về nhà, được chăm sóc, được khích lệ và trò chuyện mỗi ngày, thì cháu đã tỉnh lại, có nhận thức, biết nói, và biết nuốt một giọt nước.
Chị kể chị không thể cho cháu uống nước, chị nghĩ ra cách làm các viên đá cafe, chẻ nhỏ ra như hạt đậu để cho vào miệng để cháu không bị sặc, kiên trì mỗi ngày 2-3 viên rồi đến một hôm cháu đã tiếp nhận nước, uống được 1 thìa nhỏ, đây là tiến bộ vượt bậc về sự phục hồi . Chị có hy vọng khi cháu có phản xạ nuốt có nghĩa là sẽ ăn được nhai được nuốt được lại như bình thường. Chị kể phải sắm bộ vệ sinh răng miệng luôn luôn đeo trên người chỉ chờ lúc cháu há miệng thì cho bàn chải vào cọ từng chiếc răng, đứng gần cháu mỗi tối để súc miệng, cho cháu nhìn thấy để hồi phục trí nhớ, cử động của cháu. Chỉ một tiến bộ nhỏ của con cũng là một ngọn núi mà chị chinh phục, giữ cho răng miệng sạch sẽ đã là một kỳ tích rồi. Chị luôn tin vào phép màu, và quả thật chị đã tạo ra một phép màu.
Rồi chị mang cháu về Việt Nam, quyết tâm mang cháu từ cõi chết trở về, hành trình hơn một năm qua với rất nhiều nỗ lực phục hồi cháu đã hồi phục 70% sức khoẻ, ăn được, nói được, cử động được dần từng phần cơ thể, cháu còn biết nói đùa, trêu mẹ, cháu còn mong sẽ gặp bạn gái xinh đẹp có gia đình có con. Cháu vượt qua cái chết, vượt qua nghịch cảnh khủng khiếp để về nhà, vì cháu thấy mẹ cháu mỗi ngày kiên trì xoa nắn kéo giãn chân tay kg chấp nhận con mình thành phế nhân, cháu thấy mẹ kiên trì nghìn bữa ăn là nghìn cuộc chiến để cháu có thể đưa thức ăn vào miệng. Cháu biết mẹ cháu không bỏ cuộc. Bây giờ cậu bé Tim đã có hy vọng hồi phục, vẫn còn phải tập vật lý trị liệu để đứng lên đi lại được, cử động được tay, nhưng như thế đã là kỳ tích rồi.
Mình nghe kể về hành trình phục hồi cho cháu mà mình quá xúc động. Mình không thể tưởng tượng nổi một phụ nữ yếu đuối thế lấy đâu ra sức lực, sự quyết tâm để kiên trì nhẫn nại, mỗi ngày chăm sóc một người thực vật dần sống lại. Các bác sĩ bên Pháp điều trị cho Tim quá kinh ngạc không thể tin rằng Tim biết ăn đủ thứ, và Tim nói lại được. Tình yêu thương của một người mẹ có sức mạnh thật khủng khiếp. Không có gì có thể diễn tả lòng ngưỡng mộ của mình dành cho chị Dung. Mình rất mừng cho Tim một cậu bé đã được chính mẹ mình cứu sống. Vui nhất là cả nhà bây giờ vẫn vui vẻ bên nhau, chồng sau của chị Dung chăm sóc yêu thương cháu hàng ngày y như bố ruột của cháu, và chị Dung lại cười đùa như xưa, không hề bi thương sầu khổ tuyệt vọng dù chị đã trải qua gần hai năm sống trong nỗi đau khủng khiếp nhất của kiếp người.
Chúc cho chuyến trở về Pháp nghỉ lễ lần này của hai mẹ con thật nhiều niềm vui, sự may mắn, chúc cháu sớm hồi phục hoàn toàn, chúc chị Dung thật khoẻ mạnh, để chăm sóc cháu.
Chúc cho cậu bé Tim đẹp trai khoẻ mạnh sẽ tìm được một bạn gái tình cảm thương yêu giúp cháu có thêm nghị lực để hồi phục. Câu chuyện này mong sẽ tiếp thêm nghị lực cho ai có hoàn cảnh như Tim.
Hãy nhớ, bạn luôn luôn sống trong một phép màu. tình thương yêu của cha mẹ, chính là một phép màu.
Giao Giao.
Comentarios