Tất cả ai mà cư xử xấu, thô lỗ hay gây tổn thương cho mình, mình đều cho họ là “người ngoài”. Tức là họ ở ngoài vòng tròn thân thiết có ảnh hưởng tới mình. Dù từng thân thiết hay có gắn bó. Bất cứ khi nào họ tấn công/ làm đau mình, mình đều cười nhạt và nghĩ: họ là người ngoài, kệ họ, chả bận tâm 5 phút.
Kể cả người thân, chồng vợ hay ruột thịt, mà tấn công hay hành hạ mình, gây cho mình tổn thương liên tiếp, cũng nên nhẹ nhàng tách họ ra ngoài đời mình, không cho họ vào vòng tròn bên trong: Vòng thân thiết, vòng người tốt, vòng mình đặt quan hệ gắn bó đặt tình cảm và sự tin cậy. Đừng lẫn lộn khái niệm ruột thịt và khái niệm gắn bó. Quan hệ gắn bó phải dựa trên thiện chí của cả hai, không chỉ một chiều. Khi đặt tình cảm vào ai mà họ làm tổn thương mình, thì hãy tự hỏi: người kia có quan tâm yêu thương mình thật không? Họ có muốn mình hạnh phúc thật sự không? Nếu có tình cảm và sự gắn bó, thì tìm cách cải thiện, còn không thì thôi khỏi mất thời giờ. Tự lìa bỏ họ trong suy nghĩ trong tình cảm quan trọng lắm, kg cần phải nói ra. Chỉ cần biết khinh ghét cái xấu là sẽ tự nhủ: tôi khinh. Còn nhỡ đấy là người có quan hệ ruột thịt kg rời bỏ đc thì mình xã giao có mức độ vừa phải thôi. Có khoảng cách, có nguyên tắc, giao tiếp khéo léo, họ đâu tấn công mình mãi được?
Mình dạy con đừng phí công tức giận với ai chê bai con, nói xấu con, vì mình sẽ gặp rất nhiều người bất lịch sự, thiếu tự tin, rất yếu đuối, kém cỏi, mặc cảm tự ti, họ rất thích tấn công người khác. Họ hay hỏi vô duyên, họ thích đâm chém, họ thích gây chiến, hoặc họ dốt quá kg biết thế là dốt. Khi ai hỏi bạn lấy chồng chưa, sao khó thế không lấy đi cho bố mẹ có cháu bế, hỏi con bạn bao nhiêu cân sao nuôi con còi thế, hỏi sao bạn giàu thế bạn không làm từ thiện...là họ rất thiếu tự tin, đời có những giá trị kém cỏi thế thôi, hỏi là còn nhẹ họ còn bịa chuyện về bạn. Bạn phải lập tức nhận ra người xấu là vì họ rất khổ, không may mắn gặp người tử tế hoặc nhận ra thế nào là tử tế lịch sự. Họ kém quá, đáng gì để mình bực mình? Chả lẽ lại giận họ tức họ? Chả lẽ lại lôi họ vào đời mình? Cáu giận họ là điều thật ngu ngốc vì họ hiểu gì đâu. Chỉ cần cười nhạt, nói là ồ thế à? Bạn/ anh chị/ cô bác nghĩ thế à, rồi đừng giao tiếp với họ nữa là xong.
Vẻ mặt của bạn, thái độ kiên quyết của bạn, nụ cười nhạt xã giao của bạn, cho họ thấy họ rất bất lịch sự rất khiếm nhã. Thế là đủ. Việc gì phải tức? Việc gì phải xù lông? Việc gì phải phản ứng? Việc gì phải tốn sức mình cho người kg xứng đáng?
Người ngoài không bao giờ có thể tấn công hay làm hại mình, nếu bạn không cho họ không vào gần bạn, thân với bạn, nếu bạn biết dành tình cảm và thời gian cho người xứng đáng với mình. Bạn hãy xây một bức tường vô hình, chắn lời vô duyên, chắn cử chỉ thô lỗ, chắn người xấu tính lại gần mình hàng ngày. Bạn dần lọc không khí xung quanh quang đãng sạch sẽ, hít thở vui cười.
Mình chả bao giờ bận tâm tới người ngoài, họ nghĩ gì nói gì kệ họ, yêu mình ghét mình kệ họ. Mình chả chấp, chả đôi co chả giải thích. Mình cho họ được quyền thích mình, hay ghét mình. Cho họ được vô duyên thô lỗ hay xấu tính như là chính họ. Mình chỉ làm một điều duy nhất, có tác dụng lập tức: Không giao du, lìa bỏ hoặc chấm dứt quan hệ. Mình block một cô gái rất quý mình chỉ vì cô ứng xử thô lỗ với người khác. Mình rất xấu hổ nếu người xấu tính thô lỗ lại yêu mến mình. Bất cứ ai thô lỗ vô duyên bất lịch sự nào đến gần mình họ đều tự nhận ra rằng mình không cho họ gây ảnh hưởng đến mình dù bé tí.
Cuộc đời ngắn lắm nên mình dành thời gian cho người thân người tốt. Người cần mình thương mình hiểu mình. Mình tiếc gì một mối quan hệ đã vỡ, hay một người đã không coi mình là quan trọng? Mình luôn tin mọi quan hệ gắn bó là nhân duyên, nên phải có nguyên tắc, biết yêu ghét rõ ràng, biết từ chối, biết cả thất
vọng, biết làm cho người xấu tính nhận ra họ rất sai họ rất xấu.
Tự tin là cười nhạt đứng lên bỏ đi khi bị chơi xấu. Chả cần làm gì, hình phạt lớn nhất cho họ là họ không xứng đáng chơi với mình;-).
Giao Giao.
Comments