Tuổi 20, khao khát mọi thứ, muốn mua nhiều thứ, không có được món đồ mình thích, sẽ rất buồn, hay nghĩ đến giá mà này giá mà kia. Chả biết đủ bao giờ, chỗ thiên đường là chợ an đông, đường tạ thu thâu, chợ bến thành...có cái áo treo trên móc ngoài cửa hàng, ngày nào cũng nghĩ giá mình có, mình hạnh phúc nhất thế giới.
Tuổi 30, mua được rất nhiều thứ mình muốn, giày túi đồng hồ thậm chí nữ trang. Chả bao giờ thấy đủ, chỉ mong có tủ to hơn, mong nhà có phòng riêng thật rộng để bày đồ, dùng vật chất để gây tê nhiều nỗi bất hạnh của mình. Cứ buồn là mua sắm, cũng giúp trôi qua ngày tháng thật dễ dàng. Chả có cảm giác thiếu thốn nữa, nhưng vẫn buồn ơi là sầu.
Cuộc đời, dù được gây tê, cũng vẫn là một cuộc đời thiếu thốn.
Tuổi 40, chỉ ước sáng ngủ dậy toàn bộ tủ áo quần giầy dép túi xách được bà tiên nào đóng vào bao tải chở đi đâu khuất mắt. Chỉ còn lại vài bộ áo quần Uniqlo giản dị, vài đôi giày thật êm, vài cái túi xách mềm dễ nhét đủ thứ vào. Chỉ ước nhà gọn lại, tự dưng thấy mình phung phí tha lôi sao mà lắm mỹ phẩm lắm quần áo, chả dùng đến. Đi ngang qua các cửa hàng túi xách lòng không gợn lên một làn mây, rất tự tin xách một chiếc túi vải, giá 10 đô, điều mà vào tuổi 30, chắc mình chả hề tưởng tượng ra, mình thế... Tuổi 40, quà tặng lớn nhất, là tạnh "ham muốn" mua sắm. Đi ngang qua các cửa hàng chả thấy bất cứ thứ gì mình thèm hay muốn có, dù là một chiếc đồng hồ nạm kim cương tuyệt đẹp. Vẫn thích ngắm những món đồ xinh đẹp, nhưng không còn ham mang về nhà, không còn nhất quyết phải có bằng được, như xưa nữa..
Tuổi 50 chắc sẽ khác, ví dụ, biết cái gì của mình, sẽ tự đến với mình. mọi mối quan hệ lỏng lẻo, hay giả dối, sẽ tự bong ra...tuổi 50 chắc càng xem nhẹ mọi thứ vật chất, chả thấy gì quá quan trọng nữa...mong ước của tuổi 50 chỉ là bình an, khoẻ mạnh, tự mình tận hưởng giây phút hiện tại, không cần trong đợi gì cả vật chất lẫn tình cảm.
Giây phút hạnh phúc của 20, 30, 40 hay 50 thật khác nhau, khao khát thật khác nhau, sự thỏa mãn cũng thật khác nhau.
Trải qua vô số biến cố, trong vài chục năm, sẽ nhận ra một điều quan trọng. Biết lược bỏ, biết từ chối, biết ghét, biết coi thường, quan trọng y như biết kết nối, biết đồng ý, biết yêu, biết tôn trọng. Biết phải trái đúng sai, yêu ghét rạch ròi, biết tránh gì làm phiền, biết thế nào là thật thế nào là giả. Biết nhìn sâu tâm can, biết đọc cả những điều không được nói ra... Biết tạo cho mình một “căn phòng riêng” tử tế. Thơm tho, sạch mát, bất cứ lúc nào, ở đâu , ta cũng có thể bước vào.
Giao Giao.
Comments